Ðại - đạo  Tam -  Kỳ  phổ - độ

Tòa - Thánh  Tây - Ninh

 

 

GIÁO LÝ LƯỢT KHẢO

Tác gỉả : Tiếp Pháp Trương Văn Tràng

 

 

CHƯƠNG THỨ BA

 

Hình Thể Đại Đạo

Đức Giáo-Chủ Đại-Đạo là Đấng Vô-Hình, để đại-diện cho Đại-Đạo tại Thế-gian, Đức Ngài lập một Hội-Thánh, gồm có ba đài kể như sau :

BÁT-QUÁI-ĐÀI

Một tòa Bửu-Điện kiến-trúc theo hình Bát-Quái để thờ Đức Thượng-Đế và chư Phật, Tiên, Thánh, Thần, danh gọi Bát-Quái-Đài. Chúng tôi xin kể nghi-tiết thờ phượng nơi Đài Bát-Quái.

1/ Thánh-tượng thờ Đức CHÍ-TÔN.

Trên ngôi cao ngất kia, thờ Thiên-Nhãn, vẽ lên trên quả Càn-Khôn ; chính giữa quả Càn-Khôn, thường đốt một ngọn đèn sáng. Đó là tượng-trưng thờ Đức Thượng-Đế, ngự trên ngôi Thái-Cực. Đức Ngài là Chúa-Tể Càn-Khôn, thống trị vạn-vật, nay chưởng-giáo Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, Đức Ngài tá danh Cao-Đài Tiên-Ông Đại-Bồ-Tát Ma-Ha-Tát, mà chúng tôi đã giải bày nơi trang trước.

a) Quả Càn-Khôn. Thánh-Ngôn - Quả Càn-Khôn hình tròn như trái đất, bề kính tâm ba thước, ba tấc ; lớn quá ; song, phải vậy mới hạp với cơ mầu-nhiệm Tạo-Hóa.

Màu xanh da Trời, cung Bắc-Đẩu và các vì Tinh-tú phải có đủ trên quả Càn-Khôn. Các con thể theo sách Thiên-văn, vẽ ngôi Bắc-Đẩu tỏ rõ, bên cạnh có hai bánh lái, trên ngôi Bắc-Đẩu vẽ Thiên-Nhãn mà thờ.

Đáng lẽ quả Càn-Khôn phải làm bằng thủy tinh, chính giữa thường đốt một ngọn Thái-Cực đăng. Ấy là phép cầu nguyện chung cho cả Nhơn-loại nhưng, chưa kịp thì các con tùy tiện mà làm. Còn chư Thần, Thánh, Tiên, Phật lên cốt rồi cứ để dài theo phía dưới .

b) Thiên-Nhãn

Nay như hỏi tại sao thờ Thiên-Nhãn lài gọi là thờ Trời, thì Thánh-Ngôn nói rằng :

Nhãn thị chủ Tâm ;

Lưỡng quang chủ-tể ;

Quang thị thần ;

Thần thị Thiên ;

Thiên giã ngã dã.

Nghĩa là : Mắt là chủ Tâm ; hai yếng-sáng trong mắt là Chủ-tể ; yến-sáng là Thần ; Thần là Trời ; Trời là Ta vậy.

Còn một lẽ nữa : cơ mầu nhiệm của sự đắc Đạo là Thần hiệp với Khí-Tinh, tức Tam-bửu huờn nguyên thì mới siêu phàm, nhập Thánh. Trái lại, nếu có Tinh-Khí mà chẳng có Thần thì không thể nhập cảnh Hằng-sống. Thờ Thiên-Nhãn cũng là tiết lậu cơ đắc Đạo : bởi Thần là món báu thứ nhứt phải có và phải hiệp với Tinh-Khí thì người mới tạo được Nhị-xác-thân mà vào cõi An-nhàn tự tại ;

Lại có Thánh-Ngôn của Đức CHÍ-TÔN dạy rằng :

Từ ngày Đạo bế, tu thì nhiều mà người đắc Đạo vốn ít, vì Thần là cơ mầu-nhiệm mà lại bị khiếm. Nay Thầy đến huờn nguyên Tam-bửu cho các con đắc Đạo. Các con hiểu Thần cư tại Nhãn thì nên bố-trí cho Đạo-hữu các con hiểu với. Nguồn Tiên Phật yếu nhiệm tại đó .

Vả lại, Đại-Đạo Nhứt-Kỳ và Nhị-Kỳ Phổ-Độ Đức Giáo-Chủ có phàm thể, cho nên người ta dùng cốt tượng để thờ. Còn nay khai Đại-Đạo Tam-Kỳ, Đức CHÍ-TÔN không giáng trần, lại dùng phép huyền-diệu Cơ-bút mà lập giáo. Ấy vậy sự thờ Thiên-Nhãn cũng chỉ về thờ Thần, mà Thần là Trời vậy.

2/ Tam-Giáo và Ngũ-Chi

Nghi tiết thờ Tam-giáo, Ngũ-chi kể như vầy :

a) Tam-giáo :

- Kế cận quả Càn-Khôn, thờ Đức Thích-Ca.

- Tả có Đức Lão-Tử.

- Hữu có Đức Khổng-Phu-Tử.

- Đó là thờ ba vị Giáo-chủ Thích, Đạo, Nho.

- Đức Lý-Thái-Bạch là Nhứt-Trấn Oai-Nghiêm.

- Đức Quan-Âm là Nhị-Trấn Oai-Nghiêm.

- Đức Quan-Thánh Đế-Quân là Tam-Trấn Oai-Nghiêm.

Ba vị nầy đại diện cho Tam-giáo trong cơ Phổ-Độ kỳ ba.

b) Ngũ-Chi :

- Ngôi Giáo-Tông, Chưởng-Pháp, Đầu-Sư tượng-trưng Nhơn-Đạo

- Đức Khương-Thương tượng-trưng Thần-Đạo

- Đức Chúa Jésus-Christ tượng-trưng Thánh-Đạo.

- Đức Lý-Thái-Bạch tượng trưng Tiên-Đạo.

- Đức Thích-Ca tương trưng Phật-Đạo.

Tóm lại, Bát-Quái-Đài là nơi hội Công-Đồng Tam-Giáo, Ngũ-Chi, Đức Chí-Tôn vi chủ, cũng như Hồn-Đạo ; cả Giáo-pháp do Đài nầy truyền ra.

II. HIỆP-THIÊN-ĐÀI

Theo danh từ mà cắt nghĩa : Hiệp-Thiên-Đài là cái đài hiệp vớI Trời, có phận sự làm trung gian, kết liên Bát-Quái-Đài và Cửu-Trùng-Đài thành một Hội-Thánh. Có phận sự làm môi giới cho Bát-Quái-Đài vô-vi và Cửu-Trùng-Đài hữu hình, thành thử Hiệp-Thiên-Đài có hai nhiệm vụ là :

1) Thiêng-liêng

2) Phàm-trần

1- Nhiệm vụ Thiêng-liêng.

Hiệp-Thiên-Đài là nơi Đức CHÍ-TÔN ngự, tiếp xúc với Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài, tức là nơi Đức CHÍ-TÔN và các Đấng Tiêng-Liêng giáng cơ truyền-giáo. Điều quan trọng là nếu chẳng có Hiệp-Thiên-Đài thì Cửu-Trùng-Đài không thông công với Bát-Quái-Đài hoặc nói rõ ra là :

nếu chẳng có Hiệp-Thiên-Đài thì người chẳng có phương tiện thông công với Trời. Thế nên Đức CHÍ-TÔN dạy :

Hiệp-Thiên-Đài là nơi Thầy ngự, cầm quyền Thiêng-Liêng mối Đạo. Hễ Đạo còn thì Hiệp-Thiên-Đài còn. Lại nữa, Hiệp-Thiên-Đài là nơi Giáo-Tông đến tiếp xúc với Tam-thập-lục-thiên, Tam-Thiên-Thế-Giái, Lục-Thập-Bát-Địa-cầu, Thập-Điện-Diêm-Cung, đặng cầu siêu cho Nhơn-loại.

2- Nhiệm vụ Phàm-trần.

Hiệp-Thiên-Đài có ba chi : Pháp-, Đạo, Thế . Đức CHÍ-TÔN dạy :

Hiệp-Thiên-Đài dưới quyền Hộ-Pháp chưởng quản. Tả có Thượng-Sanh,

hữu có Thượng-Phẩm. Thầy lại chọn Thập-Nhị-Thời-Quân chia ra làm ba chi :

Hộ-Pháp chưởng quản Hiệp-Thiên-Đài, kiêm chi Pháp dưới có :

Bảo-Pháp

Hiến-Pháp

Khai-Pháp

Tiếp-Pháp

Chi-Pháp lo bảo hộ luật Đời và luật Đạo, chẳng ai hành-động sai luật mà Hiệp-THiên-Đài không biết.

Thượng-Phẩm chỉ-huy phần Đạo, dưới có :

Bảo-Đạo

Hiến-Đạo

Khai-Đạo

Tiếp-Đạo

Chi Đạo lo phần Đạo, nơi các Tịnh-thất, và các Thánh-thất, xem xét chư Môn-đệ Thầy, binh vực chẳng ai phạm luật, đến khổ khắc đặng.

Thượng-Sanh chỉ huy phần Thế, dưới có:

Bảo-Thế

Hiến-Thế

Tiếp-Thế

Khai-Thế

Tiếp-Thế

Thầy khuyên các con lấy tánh vô-tư mà hành-đạo. Thầy cho biết trước rằng : Có trọng quyền ắt có trọng phạt .

Tóm lại, cả Giáo-Pháp của Đại-Đạo do Bát-Quái-Đài truyền ra.

Hiệp-Thiên-Đài có phận sự truyền-bá Giáo-Pháp cho Cửu-Trùng-Đài và giữ-gìn Giáo-Pháp ấy cho khỏi bị canh cải.

III. CỬU-TRÙNG-ĐÀI

Bát-Quái-Đài tỷ như Hồn-Đạo, cả Giáo-Pháp do Đài nầy truyền dạy.

Cửu-Trùng-Đài tỷ như Thể-Đạo, cả Giáo-Pháp nương Đài nầy mà hình dung Đạo-Đức ra Thế-gian để Đời soi sáng.

Theo chữ mà cắt nghĩa : Cửu-Trùng-Đài là cái Đài thể theo Cửu-Trùng-Thiên mà kiến trúc, có chín nấc : cao thấp khác nhau,

Cửu-Phẩm Thần-Tiên vâng lịnh Ngọc-Hư-Cung trị Thế-Giới vô hình, cũng như Cửu-Trùng-Đài vâng lịnh Bát-Quái-Đài mà chưởng quản mối Đại-Đạo tại Thế-gian, về mặt hữu vi. Vậy tất cả Chơn-linh trong Càn-Khôn, Võ-Trụ đều phải vào Cửu-Trùng-Đài và tuần tự theo đẳng cấp thấp cao để đoạt vị Thiêng-Liêng của mình;

Cửu-Trùng-Đài do một Hội-Thánh quản trị, mạng danh là Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài gồm có một phÁi Nam và một phái Nữ .

Đức CHÍ-TÔN lập Pháp-Chánh-Truyền cho cả hai phái như vầy :

1. Chức-sắc Nam-Phái.

GIÁO-TÔNG : Là anh cả của các con, có quyền thay mặt cho Thầy dìu dắt các con, trong đường Đạo và đường đời. Có quyền về phần xác mà chẳng có quyền về phần Hồn. Giáo-Tông đặng phép thông-công cùng Tam-Thập-Lục-Thiên và Thất-Thập-Nhị-Địa-Cầu rổi cho các con.

CHƯỞNG-PHÁP : Ba vị Chưởng-Pháp của Tam-Giáo, tuy phân biệt, song trước mặt Thầy, coi như một, có quyền xem xét luật lệ, trước khi ban hành, hoặc nơi Giáo-Tông truyền xuống, hoặc dưới Đầu-Sư dâng lên.

Nếu cả hai chẳng thuận, Chưởng-Pháp phải dâng lên Hộ-Pháp, đến Hiệp-Thiên-Đài, cầu Thầy sửa chữa, hay tùy ý lập luật khác.

Chưởng-Pháp có quyền xem xét kinh điển trước khi phổ thông. Nếu có kinh điển nào làm tồi bại phong-hóa, Chưởng-Pháp có quyền trừ bỏ.

Buộc cả Tín-Đồ phải giúp Chưởng-Pháp hành-sự. Trước luật Đời, Thầy khuyên các con rán giúp đở lẫn nhau. Chưởng-Pháp, mỗi vị có ấn riêng.

Ba ấn phải đủ trên mặt luật, mới đặng thi hành.

ĐẦU-SƯ : Ba vị Đầu-Sư có quyền cai-trị phần Đạo và phần Đời của chư Môn-Đệ. Đầu-Sư có quyền lập luật, song phải dâng lên cho Giáo-Tông phê-chuẩn. Muốn phê-chuẩn luật-lệ, Giáo-Tông phải giao cho

Chưởng-Pháp xem xét trước, coi luật-lệ ấy quả thật có ích cho Nhơn-Sanh chăng ! Ba vị Đầu-Sư phải tuân lịnh Giáo-Tông truyền dạy.

Thoảng có luật lệ nào quá hà khắc Tín-đồ, Đầu-Sư có quyền xin hủy bỏ. Thầy khuyên các con rán giúp Đầu-Sư trong khi hành-sự. Thầy lại dặn các con, nếu có điều cần, nên nài xin nơi Đầu-Sư.

Ba chi tuy khác, song quyền hành như một. Luật lệ nào của Giáo-Tông truyền dạy, mà cả ba đồng bất tuân, thì luật-lệ ấy phải trả lại Giáo-Tông, truyền lịnh cho Chưởng-pháp xem xét. Ba vị Đầu-Sư có ba ấn khác nhau. Mỗi giấy tờ phải có đủ ba ấn mới đặng thi hành.

  • PHỐI-SƯ : Mỗi phái có mười hai người, ba phái cộng lại thành 36 vị. Trong số 36, tuyển ra ba vị Chánh Phối-Sư để thế quyền Đầu-Sư mà hành sự, song chẳng có quyền phá luật-lệ.

  • GIÁO-SƯ : Giáo-Sư có 72 người, mỗi phái có 24 vị. Giáo-Sư là người dạy dỗ Tín-đồ trong đường Đạo và đường Đời. Buộc Giáo-Sư phải lo lắng cho Tín-đồ, cũng như anh lo cho em. Giáo-Sư cầm sổ bộ Tín-đồ, chăm nom việc tang hôn. Tại châu-thành lớn, Giáo-Sư có quyền cai quản Thánh-Thất, cúng tế Thầy, như Đầu-Sư và Phối-Sư. Giáo-Sư có quyền dâng sớ, kêu nài sửa đổi, hoặc chế giảm luật lệ nào quá hà khắc Nhơn-sanh. Giáo-Sư thân mật với mỗi đứa môn-đệ, như anh em một nhà, cần phải giúp đở.

  • GIÁO-HỮU: Giáo-Hữu là người phổ thông nhơn Đạo, có quyền cầu xin chế giảm luật lệ. Ba ngàn Giáo-Hữu chia đều mỗi phái một ngàn, chẳng đặng tăng thêm, hay giảm bớt. Giáo-Hữu đặng phép hành lễ, khi làm chủ một ngôi Chùa trong mấy tỉnh nhỏ.

  • LỄ-SANH : Lễ-Sanh là người có hạnh, lựa chọn trong hàng chư môn-đệ, để hành lễ, có quyền khai đàn cho Tín-đồ. Thầy dặn các con : Lễ-Sanh là người Thầy yên mến, chẳng nên hiếp đáp. Vào hàng Lễ-sanh mới mong bước qua Chức-Sắc ; trừ ra, Thầy phong thưởng riêng mới qua khỏi luật lệ ấy.

  • CHÁNH PHÓ TRị SỰ và THÔNG-SỰ: Pháp-Chánh-Truyền trên đây, thoạt tiên, dự định đến phẩm Lễ-Sanh thôi ; nhưng, về sau, Đại-Đạo ngày một phổ-thông, người nhập môn ngày một nhiều. Hội-Thánh thiếu người chăm nom phổ hóa, Đức Lý Giáo-Tông bèn đặt thêm hai phẩm Chức-việc nữa, là Chánh Phó Trị-Sự và Đức Hộ-Pháp đặt thêm phẩm Thông-Sự. Ba phẩm Chức-việc nầy có phận sự săn sóc Đạo-hữu ở rải rác khắp nơi, từ thôn-quê đến thành-thị và hòa giải những tư-tưởng bất đồng giữa Tín-đồ.

LỄ-PHỤC

Lễ-phục hay y-quan mặc hành-lễ trong giờ cúng tế. Lễ phục của Chức-sắc khác nhau, từ màu sắc đến kiểu mẫu.

Màu-sắc : Thích-giáo màu vàng ; Đạo-giáo màu xanh da trời ; Nho-giáo màu đỏ điều. Người bàng-quan trông vào màu áo có thể biết vị Chức-sắc kia thuộc phái nào.

Kiểu mẫu : Người bàng quan trông vào kiểu áo mão cũng có thể biết vị Chức-sắc ấy lãnh phận sự chi.

2. CHỨC-SẮC NỮ PHÁI

Đầu sư Nữ phái : Nữ-phái có một vị Đầu-Sư dìu dắt. Đầu-Sư Nữ-phái đồng quyền với Nam-phái, tuân lịnh một Giáo-Tông và ba Chưởng-Pháp. Đầu-Sư Nữ-Phái cũng tùng chung một luật phân xử, trong đường Đạo và đường Đời và luật công-cử của Hội-Thánh ban hành. Đầu-Sư Nữ-phái dùng lễ-phục như Đầu-Sư Nam-phái, song có đội mão Phương-Thiên và Ni-Kim-Cô, như các vãi ở chùa ; trên chót có Thiên-Nhãn, bao quanh một vòng Minh-Khí, choàng một đoạn lụa màu trắng, từ Kim-Cô thả xuống tới gót chân. Áo may bằng hàng trắng, chín vải, có thêu bông-sen, chưn đi giày vô-ưu, trên mũi có thêu chữ Hương .

  • PHỐI-SƯ : Phối-Sư mặc lễ-phục y như Đầu-Sư, song chẳng đội mão Phương-Thiên. Áo ba vải, trước ngực có Thiên-Nhãn bao quanh một vòng Minh-Khí.

  • GIÁO-SƯ : Giáo-Sư mặc áo ba vải, đội Kim-Cô hằng hàng trắng, chơn chẳng đi giày.

  • GIÁO-HU : Giáo-Hữu mặc lễ-phục như Giáo-Sư, đầu không đội mão, nhưng có giắt bông sen, có thêu Thiên-Nhãn.

  • LỄ-SANH : Lễ-Sanh mặc áo như Giáo-hữu, choàng ngang trên đàu một đoạn vải mỏng, cột ra sau ót, thả một mí vắn, một mí dài, trên đầu giắt bông sen.

  • CHÁNH PHÓ TRI-SỰ và THÔNG-SỰ: Hội-thánh Nữ-phái cũng có ba phẩm và ba phẩm nầy có phận sự cũng như Nam-phái.

Luật công cử chung cho các chức sắc Nam và Nữ Phái

Thánh-Ngôn : Đầu-Sư muốn lên Chưởng-Pháp, nhờ ba vị Đầu-Sư công-cử ; Phối-Sư muốn lên Đầu-Sư, nhờ 36 vị Phối-Sư công cử ; Giáo-sư muốn lên Phối-Sư, nhờ 72 vị công-cử ; Giáo-hữu muốn lên Giáo-sư, nhờ 3000 vị Giáo-Hữu công-cử ; Lễ-Sanh muốn lên Giáo-Hữu, nhờ cả Lễ-Sanh công-cử, trừ ra Thầy giáng cơ phong thưởng riêng người nào thì người ấy mới ra ngoài luật lệ ấy.

Giáo-tông có hai phẩm đặng phép dự cử là : Chưởng-pháp và Đầu-sư, song phải chịu toàn Đạo công-cử. Trừ ra, Thầy giáng cơ phong thưởng riêng, mới ra ngoài luật lệ ấy.

Hiện nay, Chức-sắc chưa đủ số đã định, thành ra luật công-cử nầy chưa thi hành được. Hôm ngày 9 tháng 4 năm 1958 nhằm 21 tháng 2 Mậu-Tuất, Đức Lý-Đại-Tiên, Nhứt-Trấn Oai-Nghiêm cho một điều luật, để thi hành tạm như sau :

Về việc ban thưởng Chức-Sắc, không phải có đủ 5 năm thâm-niên sắp lên là đủ điều-kiện cầu thăng và được thăng mà cần phải có những điều kiện cần yếu khác nữa là :

-Thứ nhứt : Phương-diện hạnh-đức.

-Thứ nhì : Trình-độ học-thức.

-Thứ ba : Tinh-thần phục-vụ

-Thứ tư : Khả-năng giáo-hóa Nhơn-sanh.

Là vì, hễ đến bực Giáo-Hữu là thay mặt CHÍ-TÔN phổ-thông chơn Đạo, thành thử, chẳng phải người thường tình đặng, mà phải đáng mặt phi thường mới xứng. Kỳ nầy Lão châm chế, chớ những kỳ cầu thăng sau, Chức-sắc mỗi cấp bực đủ 5 năm thâm-niên, hay hơn nữa chỉ được đem vào sổ cầu thăng với tỷ lệ bốn phần năm mà thôi, Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài phải cân phân phận sự xứng đáng của Chức-sắc do theo điều kiện của Lão vừa chỉ và sau khi chọn lọc kỹ-lư ng số tỷ lệ quy-định, giao qua cho Hiệp-Thiên-Đài kiểm soát lại, rồi mới dâng lên cho Lão, Hiền-hữu Thượng-Sanh và chư vị Thời-quân nên lưu-tâm nghe !

Sự cầu-thăng của N -phái cũng do theo nguyên tắc đó và Thánh Giáo nầy có hiệu lực cho đến ngày Cửu-Trùng-Đài thực hiện luật công-cử của Đạo.

Nói tóm lại, Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài gồm có Chức-sắc Nam và Nữ, như vừa kể qua, có phận chung là bảo tồn Giáo-pháp, Đạo-luật, và phổ-thông quần-linh. Đức CHÍ-TÔN nói rằng : Khai Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ Ngài chọn Nhứt Phật, Tam Tiên, Tam-Thập-Lục Thánh, Thất-Thập Nhị-Hiền và Tam-Thiên Đồ-đệ. Ấy là chỉ vào:

- Một Giáo-Tông

- Ba Đầu-Sư

- Ba mươi sáu Phối-Sư

- Bảy mươi hai Giáo-Sư

- Ba ngàn Giáo-Hữu

Theo Đạo-học, hễ muốn độ người, trước phải độ mình như nhà Phật thường nói Tiên tự giác nhi hậu giác tha . Đây là một điểm khác nhau ở giữa nhà Đạo-đức và Văn-sĩ. Nhà Đạo-đức, chẳng những phải học Đạo-lý mà phải thi hành thế nào cho Đạo-lý biến thành Tâm đức của mình nữa, để rồi áp dụng vào đời sống thực tế. Người bàng quan xem vào cử chỉ của người đạo-đức mà bắt chước. Trái lại, người văn-sĩ chỉ học cho biết văn-chương và chơn-lý mà thôi.

Ấy vậy, Chức-sắc Cửu-Trùng-Đài phải học hành, tu luyện thế nào, hầu đặng mình có đủ tài đức, để nêu gương lành cho Đời soi sáng. Đó là một lẽ, còn như thể theo danh-từ mà luận : Chức-sắc Hội-Thánh, tức một vị Thánh-nhơn ở trong nhiều vị Thánh-Nhơn khác. Theo hai lẽ đó mà suy rộng ra : một vị Chức-sắc, nếu chưa phải hoàn toàn là vị Thánh-nhơn, thì ít ra cũng phải có đủ tài-đức dìu dắt Nhơn-sanh trên đường Đạo-lý, Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, sau nầy, hoặc thành, hoặc bại, đều tùy cử chỉ và hành-vi của Chức-sắc Cửu-Trùng-Đài mà ra cả ; vì Đài nầy là hình thể của Đại-Đạo.

 

về trang chủ